Trong phòng ăn của biệt thự cổ nhà họ Ngô, ánh đèn chùm pha lê tỏa vầng sáng ấm áp, rọi xuống bộ đồ ăn tinh xảo chiếc bàn gỗ lim dài.
Ngô Cẩm giữa cha , nhấm nháp món bào ngư do đầu bếp chế biến công phu, nhưng ánh mắt phần lơ đãng.
Ngô phu nhân khẽ hỏi, giọng điệu xen lẫn chút dò hỏi: “Cẩm Nhi, dạo con thấy qua nhà ông ngoại chơi nữa?” Bà nhớ đây Ngô Cẩm thích đến thăm cụ nhất, rằng cụ thương cô.
Ngô Cẩm đặt đũa xuống, giọng vẻ qua loa: “Bây giờ ông ngoại chỉ để tâm đến cô cháu gái mới nhận về , con đến cũng chỉ làm phiền mà thôi.”
Ngô gia trầm giọng hừ lạnh: “Ôn Dĩ Đồng đó làm nên trò trống gì , cô gần đây dây U Minh Hội, khó mà tự bảo vệ .”
Mắt Ngô Cẩm sáng lên: “Cha, cha chuyện cô gây chuyện với U Minh Hội?” Trước đó Ngô Thiên Trạch và cụ Ngô đón Ôn Dĩ Đồng đều kín đáo, cô cứ tưởng cha .
Ngô gia thong thả uống một ngụm canh, Ngô Cẩm đầy ẩn ý: “Trên thương trường tin tức nhanh nhạy, tổ chức như U Minh Hội loại cô thể dây . Ta , ông ngoại tinh ranh cả đời, đời nào vì một đứa cháu gái mới nhận về mà mạo hiểm cả nhà họ Ngô.”
Ngô phu nhân liền tiếp lời: “ đó, Cẩm Nhi, con tranh thủ thời gian qua nhà ông ngoại chơi nhiều hơn, làm ông vui. Gần đây ông chắc chắn đang phiền lòng vì chuyện của Ôn Dĩ Đồng, nếu con làm ông vui, phân chia gia sản, chia nhiều hơn.”
Ngô Cẩm khổ: “Mẹ, nghĩ nhiều , trong mắt ông ngoại bây giờ chỉ cô cháu gái ruột , con dỗ thế nào cũng vô ích.”
Ngô phu nhân mím môi, cau mày : “Chuyện con hiểu . Điều ông ngoại coi trọng nhất là lợi ích gia tộc, nếu Ôn Dĩ Đồng trở thành gánh nặng của nhà họ Ngô, con nghĩ ông còn coi trọng cô nữa ?”
Bà đặt chén canh xuống, hạ giọng: “Con nghĩ mà xem, thời gian qua Ôn Dĩ Đồng gặp nhiều rắc rối như , ông ngoại tay giúp đỡ cô nào , nhà họ Ngô dùng tài nguyên để giải quyết chuyện giúp cô ?”
Ngô Cẩm nhớ những chuyện gần đây, mặc dù cụ Ngô công khai thừa nhận phận của Ôn Dĩ Đồng, nhưng nhà họ Ngô thực tế giúp đỡ cô quá nhiều, cũng chỉ là cử đón cô về thôi, Hoắc Vũ Thành còn vì mà thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh-kpul/chuong-731-ngo-cam-khong-duoc-thau-hieu.html.]
Trong mắt Ngô Cẩm lóe lên một tia hy vọng. “Có lẽ ông ngoại căn bản định thực sự quản cô , nhận về là để làm vẻ cho ngoài thấy, gặp rắc rối thật, ông ngoại sẽ đời nào bất chấp tất cả.” Dù cũng là gia chủ nhà họ Ngô, thể nhầm lẫn chủ yếu và thứ yếu trong chuyện .
Nếu Ôn Dĩ Đồng là hiểu chuyện thì làm gì, đằng là một gây chuyện, ngay cả U Minh Hội cũng dám chọc.
Tâm trạng Ngô Cẩm đột nhiên tươi sáng hẳn lên. , ông ngoại là tinh tường đến mức nào, thể vì một đứa cháu gái gần như xa lạ mà đắc tội với một tổ chức như U Minh Hội!
Cô cầm đũa, khẩu vị hình như cũng hơn nhiều: “Vậy ngày mai con sẽ thăm ông ngoại, thời gian là do con hiểu chuyện, con sẽ ở bên ông ngoại nhiều hơn.”
Ngô phu nhân hài lòng gật đầu: “Như mới đúng, mặt ông ngoại tỏ hiểu chuyện, rộng lượng một chút, đừng nhắc đến những chuyện tranh giành, ghen tị.”
“Con , .”
Chiều hôm , Ngô Cẩm trang điểm tỉ mỉ đến biệt thự của cụ Ngô. Cô cố tình mặc một chiếc sườn xám trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng, trông đoan trang, dễ mến.
Cô nhẹ nhàng đưa thuốc bổ trong tay cho làm: “Ông ngoại, con đến thăm ông đây!”
Cụ Ngô đang ghế sô pha trong phòng khách tạp chí, thấy cô đến chỉ khẽ gật đầu: “Ngồi .”
Ngô Cẩm ngoan ngoãn bên cạnh, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cụ, thần sắc cụ bình tĩnh, khác gì khi, dường như hề phiền muộn vì chuyện của Ôn Dĩ Đồng. Điều càng khiến cô tin phán đoán của cha , lẽ ông ngoại thực sự quan tâm đến cô cháu gái mới nhận về nửa đường .
Cụ Ngô tự tạp chí, chuyện với Ngô Cẩm, lẽ vẫn còn giận chuyện đây. Ngô Cẩm cố gắng tìm vài chủ đề chuyện, nhưng đều cụ Ngô trả lời qua loa bằng một hai câu.
Bất đắc dĩ cô đành : “Ông ngoại, ông vẫn còn giận con ?”