Rạp chiếu phim tư nhân đó ở khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố, trang trí xa hoa, tính riêng tư , gần đó là khu đại học, mỗi ngày khách đến cũng ít.
Và thật trùng hợp, nó chỉ cách Hoắc Thị một con phố.
Ôn Dĩ Đồng theo Tần Dữ bước thang máy, môi trường xa lạ, cô mới nhớ hồi học đại học từng đến những nơi như thế .
Lúc đó cô tò mò, liên quan đến việc cô tiền , chỉ đơn thuần rạp chiếu phim tư nhân trông như thế nào.
lúc đó Cố Kinh Trạch ghét những nơi như thế , mà cũng , là cả nhà họ Cố, làm thèm đến rạp chiếu phim tư nhân, nhà tự .
Lúc đến nơi từng tò mò, Ôn Dĩ Đồng vẫn chút phấn khích.
Cô cùng Tần Dữ đến cửa một căn phòng, gõ cửa xong bên trong nhanh chóng mở cửa, đưa đồ cho Tần Dữ.
"Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn mà, cứ nhất định bắt tớ tự qua lấy, gọi giao hàng ?"
Anh em của Tần Dữ hì hì, "Tớ làm là để tập luyện thêm chút."
"Tớ cần, dáng tớ cực, tin hỏi chị Dĩ Đồng!"
Tần Dữ đột nhiên nhắc đến Ôn Dĩ Đồng, khiến cô chút bối rối, nhưng vẫn ngây ngô mở lời: "À... khá ."
Người đàn ông thấy Ôn Dĩ Đồng, Tần Dữ một cách đầy ẩn ý, mới đóng cửa phòng bao .
Tần Dữ ngại ngùng mở lời: "Xin chị Dĩ Đồng, em cố ý."
Ôn Dĩ Đồng xua tay, bận tâm đến những chuyện nhỏ .
Hai lấy đồ, liền từ từ rời khỏi rạp chiếu phim tư nhân, thang máy xuống lầu.
Bên , Hoắc Vũ Thành gặp đối tác hợp tác của Hoắc Thị xong, xoa xoa thái dương căng lên xe về công ty.
Xe ngang qua cửa rạp chiếu phim, theo thói quen mở mắt ngoài cửa sổ, nhưng giây tiếp theo tim như hẫng một nhịp.
Bóng dáng đó... tuyệt đối thể nhận nhầm, là Ôn Dĩ Đồng!
Cô đang cùng em khóa bước từ cửa rạp chiếu phim tư nhân, trai chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, còn áo khoác của đang quấn ngang eo Ôn Dĩ Đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh-kpul/chuong-700-hieu-lam-them-sau.html.]
Hai gần , trai nghiêng đầu cô, mặt mang theo nụ dịu dàng, đang điều gì đó.
Và mặt Ôn Dĩ Đồng mang theo một vẻ thư thái mà lâu thấy.
Anh thậm chí còn quên mất cô như là trông thế nào.
Anh tưởng cô luôn chuyện cha nuôi làm phiền, hơn nữa đây còn rời viện nghiên cứu vì lời vu khống của Ngô Cẩm, tâm trạng luôn .
bây giờ cô rạng rỡ với đàn ông khác.
Vậy là cô lúc nào cũng vui, mà chỉ là riêng khi đối diện với thì vui ?
Hoắc Vũ Thành càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, tất cả các chi tiết và bằng chứng đều chứng minh suy đoán của là đúng, Ôn Dĩ Đồng sở dĩ luôn buồn bã là vì ở bên .
Anh chấp nhận điều , cũng cho rằng đó là sự thật.
Sắc mặt Hoắc Vũ Thành trong phút chốc trở nên đáng sợ, đáy mắt là sự tĩnh lặng cơn bão.
Anh hai bóng ngoài cửa sổ, cho đến khi họ rẽ qua góc phố và biến mất.
Trần Vũ phía đương nhiên cũng thấy cảnh tượng , nên do dự nên mở lời an ủi ông chủ của .
Kết quả, lời còn kịp , thấy giọng lạnh lùng của Hoắc Vũ Thành từ ghế truyền đến, "Lái xe, về công ty."
Hoắc Vũ Thành xuống xe, cũng xông đến chất vấn, chỉ dựa ghế nhắm mắt , cổ họng khó khăn nuốt xuống một ngụm.
Trần Vũ trong lòng run lên, vội vàng im miệng, đạp ga hướng về Hoắc Thị, như thể chuyện gì xảy .
Hoắc Vũ Thành nhắm mắt, lòng đầy suy nghĩ.
Thì ... đây chính là lý do cô đột nhiên lạnh nhạt, cũng vì điều mà cô từ chối ăn tối với .
Những ở bên Ôn Dĩ Đồng đây, mỗi khoảnh khắc sự lạnh nhạt và thờ ơ của cô làm phiền, dường như lúc đều giải thích rõ ràng.
Vì cô dành năng lượng cho một khác, nên đối xử với mới vô tình lạnh nhạt ?
Anh vốn còn nghĩ sẽ quan tâm cô nhiều hơn, thể rốt cuộc cô vì mà vui.
bây giờ xem , hình như là chút tự đa tình .